Tác giả - Keng
Đến tuổi yêu, tôi cặp kè cùng một chàng trai tên Du nhỉnh hơn vài tuổi. Tình yêu trong sáng kéo dài hơn năm thì dần chuyển sang trạng thái xác thịt. Chấp nhận quan hệ tình dục với Du vì tôi tin tưởng anh ta sẽ cưới mình. Nhưng sau lần đầu tiên, chỉ thấy đau và nhục nhã, khi người tình đầu săm soi khoảng trống trên giường và thắc mắc theo kiểu gây tổn thương:
- Sao không thấy em ra máu nhỉ?
- Làm sao em biết được! – Tôi đắng chát trong từng tế bào, hờn dỗi úp mặt xuống gối, nước mắt rỉ ra, nhấm nhẳng…
- Anh không có ý gì đâu, đừng như thế mà! – Du cố kéo tôi quay mặt về phía mình để diễn một màn kịch hối lỗi – Chắc tại hồi nhỏ em nghịch quá, bị ngã nên bây giờ mới thế!
Tôi không nói nữa, lặng lẽ để giữ gìn tình yêu bởi đã trót ăn nằm với nhau. Lúc đó tình đầu vẫn ngọt ngào: "Sau này không cưới em thì anh lấy ai chứ!". Hai năm sau, Du chẳng nói lời chia tay, lặn không sủi tăm để chạy theo một cô gái khác – trẻ, kiêu sa và mới lạ. Kìm nén đã bao lâu, tôi chợt nổ tung bởi những ý nghĩ điên loạn. Tôi đi săn gã bạn trai của mình như sát thủ, cùng lúc đóng vai kẻ bị bỏ rơi đáng thương trong mắt những người gần gũi ở quanh gã. Sống trong thành phố, Du chỉ có một cô em gái là San và một thằng bạn thân từ thủa để chỏm, cậu ta tên Hoàng, cũng là người yêu kiểu thanh mai trúc mã với cô em gái Du. Tôi lúc đó mặc định mình cần phải biến thành một cỗ máy trả thù.
*
Trong ngôi nhà nguyên căn cho ba người ở, mỗi khi gã trai của tôi vắng mặt để cặp kè bên tình nhân mới giờ phút nào thì tôi lại ở đó với dáng điệu sầu bi, đáng tội nghiệp. Phần vì chờ đợi, phần tìm kế sách gieo giắc đau khổ cho kẻ phản bội. Tôi nhận ra ánh mắt của gã trai còn lại trong nhà, mỗi lần cô em gái đi vắng Hoàng gây ra những đụng chạm cố ý với cơ thể tôi. Cậu ta yêu San đã 8 năm và sống với nhau như vợ chồng từ khá lâu, hẳn rằng cũng muốn phiêu lưu tìm kiếm những điều mới lạ. Một buổi chiều, khi tôi đang ngủ với vẻ mệt mỏi trong ngôi nhà vắng lặng. San đi học, người yêu cô ta đi làm. Giấc chiều muộn mê mệt bị ngắt quãng bởi tôi cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, bàn tay tiến dần xuống cổ và rồi chạm vào bầu ngực phập phồng… Lập tức tỉnh giấc, nhưng không mở mắt vội, tôi lim dim hàng mi như thể đang ngái ngủ, khẽ xoay người nằm nghiêng rồi giả bộ ngủ tiếp… ngầm hiểu dáng điệu của mình khi nằm ngủ thì vô cùng quyến rũ, khiêu gợi.
Không gian quá yên tĩnh và an toàn cho dục vọng trỗi dậy, Hoàng không kìm nén được bản thân mình, bắt đầu nằm xuống và áp sát vào người tôi, đôi tay trở nên tham lam vô độ. Tôi vẫn nhắm mắt nằm yên, lòng dâng lên cảm giác khinh bỉ và mở toang ra một ý đồ nham hiểm. Cho đến khi cậu ta cởi bỏ váy áo trên người tôi, thân hình tôi bắt đầu miễn cưỡng đáp lại dục tính đang oanh tạc trong bản năng cậu ta bằng những phản kháng yếu ớt. Để cho cậu ta hồ hởi với cơ thể phụ nữ mới lạ, tôi cố tỏ ra mình cũng đang háo hức, nhưng phải kìm nén bởi sự e lệ rất con gái. Sâu trong lòng, tôi lấp liếm cho bản thân, vì mưu đồ trả thù mà phải miễn cưỡng chấp nhận tình cảnh đó, chịu đựng "have-sex" với một kẻ mình không hề yêu thương, chỉ thấy khinh ghét và ghê tởm, ghê tởm cả chính bản thân mình. Hận thù đã biến tôi thành quỷ dữ, dẫm đạp lên đạo đức, nhân tính.
Khi cậu trai đã không kìm được những vuốt ve bên ngoài, ngang nhiên đến trước cửa hang và định băng thẳng vào trong, tôi lại tỏ ra vô cùng tỉnh táo, ngồi bật dậy, đi tìm túi xách của mình và thản nhiên lấy ra một cái condom. Bóc ra và đeo vào cho cậu trai còn đang ngơ ngác, tôi nói: "Chúng ta không phải người yêu và cũng không phải vợ chồng. Hiểu không?", lời nói tỉnh bơ, cứ như tôi không hề bất ngờ về diễn biến này. Dĩ nhiên tôi không hề là kẻ bị động, dù rằng cũng chẳng hề chủ động cho vụ việc đáng kinh tởm này. Hơn giờ sau, Hoàng quay lại chỗ làm, vì đơn giản cậu ta để quên đồ ở nhà nên mới về lấy. Tôi cũng nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà, trước khi đi không quên đem theo tất cả những gì mình nghĩ sẽ quan trọng với gã người yêu phản bội.
Tôi chờ một ngày, rồi hai ngày,… gã người yêu đã phải đến tìm tôi để lấy đồ.
- Tại sao em lấy hết giấy tờ, sổ sách của anh? Thậm chí quần áo của anh em cũng lấy? Em định bắt anh phải cởi truồng à?
- Đúng đấy! Em muốn anh phải trần truồng đi tán gái. Chẳng phải mục đích hiện tại của anh chỉ là lột trần con nhỏ đó ra và ngủ với nó sao?
- Có biết em làm như thế này chỉ khiến anh coi thường không?
- Em chẳng cần thằng nào, con nào coi trọng cả. Em chỉ đang xoa dịu cục tức trong lòng mình thôi.
- Anh hỏi em. Em có trả đồ lại cho anh không?
- Đừng lên giọng!. Anh muốn lấy lại phải chấp nhận điều kiện em đưa ra. Nếu không em sẽ đem đốt không tiếc nuối đâu
- Điều kiện gì?
- Quay lại yêu em như cũ và chấm dứt ngay với con bé kia. Không yêu nổi em thì có một cách khác: Anh cởi truồng đi đúng một cây số. À, nếu làm thế ngượng thì ngay tối nay anh dắt con bé đó vào khách sạn, cho em đi theo chứng kiến hai người have-sex với nhau. Tiền khách sạn em trả cho. Haaaaaa haaaaaaaa…. – Tôi cười ré lên như điên khi nghĩ ra những ý tưởng rất bệnh hoạn đó.
- Em… còn yêu anh không? – Du tím mặt lại nhìn xoáy vào tôi.
- Còn yêu thì em mới làm thế! Mà chúng mình đã tổ chức lễ chia tay đâu nhỉ?
- Vậy thì chúng mình sẽ không chia tay, em cứ giữ quần áo đi, còn sổ sách giấy tờ phải trả lại cho anh.
- Anh muốn có thì phải chuộc về…
Tôi ôm lấy cổ gã trai trước mặt mình, lả lơi và ngọt nhạt đưa ra một thỏa thuận: Đồ – gã có thể lấy hết về. Đứa con gái kia – gã cứ việc tán tỉnh theo đuổi, tôi không cấm, không cản ngăn. Nhưng hàng tuần thứ bảy phải vào đưa tôi đi ăn, tiền tôi sẽ trả. Với một điều kiện gã ký tên vào tờ giấy nợ 10 triệu không có thời hạn trả, để tôi giữ làm tin.
Nghĩ rằng tôi chỉ đang cố đeo bám mình, theo thời gian, dần dần sẽ chán mà ngãng ra. Mà thực sự Du nghĩ, chắc tôi cũng chẳng nhẫn tâm làm gì gã: đã yêu gã hơn 3 năm, tình yêu rất sâu đậm và bản thân tôi vốn lương thiện. Thế nên gã chẳng ngần ngại ký vào tờ giấy nợ được viết sẵn. Gã trai hí hửng gom đồ ôm về. Tôi ranh mãnh viết thêm một dòng vào khoảng trống được âm mưu trước: "Sau 2 tuần sẽ trả đủ số tiền vay, tức ngày X".
*
Buổi chiều, tôi ngồi bên nhà cô em họ xa xôi của Du, ủ dột, tội nghiệp, kể về việc bị phản bội và cậu người yêu của San đã cơ hội lợi dụng sự yếu đuối của mình như thế nào. Cô em họ này vốn dĩ chơi rất thân với 3 kẻ kia, cô ta sẽ bức xúc đến nỗi chỉ vài ngày nữa thôi ai cũng sẽ biết về buổi chiều đáng khinh đó.
Ngay ngày hôm sau, tình đầu của tôi tìm đến, nét mặt tái đi vì những kìm nén thầm kín. Gã nhìn tôi đau đớn:
- Em thay đổi rồi phải không?
Tôi giữ vẻ mặt nhởn nhơ… Im lặng.
- Em đánh mất chính mình rồi phải không? – Giọng gã gằn lên.
Tôi tiếp tục im lặng… Nhởn nhơ.
- Tại sao em lại ngủ với nó? Em có biết nó và em gái anh yêu nhau không?
- Ủa, đang nói chuyện gì? Em nghe không hiểu… – Tôi tỉnh bơ.
- Đến nước này mà em còn chối sao? Chính em đã chủ động, chính em lấy bao cao su đeo cho nó…
- Nó là bạn thân nhất của anh, là người yêu của em gái anh,… Đau không? – Tôi cố nở một điệu cười nửa miệng – Em đang bắt anh trả giá đấy! Thấy đắt lắm sao?
- Em điên rồi!
- Nếu em muốn, thì ngay cả việc trở thành mẹ kế của anh em cũng làm được… – Tôi biết quá rõ gia cảnh của gã, cha mẹ mới ly hôn được vài năm, và tôi nói ra điều ấy, bởi muốn khoét cho trái tim gã bị tổn thương thật nặng. Tôi nhả từng từ nhè nhẹ, ngầm ý đe doạ - Chỉ cần anh thách thức em thôi!
- Lyn, đầu óc em bệnh hoạn quá rồi! Thế mà anh vẫn nghĩ sẽ quay lại với em… Thật sai lầm khi anh đã yêu em lâu như vậy…
- Vậy anh nghĩ khi yêu anh, tôi không sai lầm sao?
- …
Gã cắn môi tránh nhìn vào nét mặt giận dữ của tôi.
- Anh cút đi! Cút ngay đi!
Lần đầu tiên nhìn thấy tôi hóa điên, gã sợ hãi bỏ đi. Sự trả thù của đàn bà thật khủng khiếp. Chưa bao giờ gã nghĩ tôi sa đọa như thế. Chưa bao giờ gã dự cảm được dã tâm của tôi có thể bất chấp tất cả như thế. Tôi là quỷ dữ, không phải là người nữa rồi.
Không ngừng ở đó, vài ngày sau, tôi đường hoàng qua ngôi nhà dành cho 3 người trả chìa khóa và làm lễ chia tay. Ngoài cô em gái không hề biết gì thì hai gã trai còn lại giữ ánh nhìn đầy nghi kị. Bày đồ ăn mình mua sẵn ra, tôi vui vẻ mời mọi người ăn uống và tuyên bố: Tình yêu của tôi và Du chính thức chấm dứt, từ ngày mai có gặp lại cũng chỉ sẽ hành xử như người dưng, không còn tình cảm nữa. San ngậm ngùi tiếc nuối, hai gã trai lặng câm. Trước khi về tôi gửi lại cho người yêu cũ một phong thư: "Em hết yêu rồi, nên anh tự lo liệu nhé!".
Trên đường phóng xe về nhà, điện thoại tôi rung bần bật không ngớt. Mặc kệ, không thèm trả lời, bởi tất cả đã nằm trong sự tính toán cay độc của tôi. Đàn bà vốn dĩ là tiểu nhân. Tôi chấp nhận mình là một loại tiểu nhân, hạ lưu để rửa nhục cho vết thương đã bị nhiễm trùng, khi miễn dịch vì chữ tình suy giảm. Thấy mình mất mát thật nhiều sau mối tình đầu. Thứ duy nhất tôi nhận về là thù hận ngút trời.
Hơn chục cuộc gọi nhỡ của tình vừa chợt cũ, đủ kiên trì để thử thách cho lòng ruột đối phương bị thiêu cháy thành than. Cuối cùng tôi bắt máy với giọng điệu cợt nhả:
- Sao thế? Không cam tâm mất em hả? Muốn níu kéo em hay sao mà phá điện thoại của em khủng khiếp quá!
- Con khốn nạn! – Giọng Du gầm lên như một con thú say máu – Mày đang chơi tao à?
- Này! Ăn nói với tôi phải cẩn thận nhé! Có muốn ngồi bóc lịch không hả tình yêu?
- Mày làm gì được tao. Đồ quỷ cái!
- À, tất nhiên em không làm gì được anh rồi, nhưng trước khi hành xử thế như thế thì em đã đến một văn phòng Luật, nhờ cố vấn rất kỹ càng. Nên em biết cách nào để anh phải trả em 10 triệu hoặc phải vào tù ngồi. Chiếm đoạt của người khác 500 ngàn thôi cũng đủ lập thành một cái án rồi anh yêu ạ!
Gã bực tức không nghe tôi nói nữa, chẳng biết có cáu đến nỗi ném di dộng vào tường không? Nhưng tôi biết rõ máu huyết của gã đang lộn ngược cả lên não bởi sự ngang tàng, bẩn bựa của một đứa con gái mình từng yêu. Tôi hỉ hả vô cùng.
Tôi đã viết sẵn một lá đơn khiếu kiện ra tòa, một lá thư cho gia đình gã, một lá đơn tố cáo với đơn vị gã về việc lợi dụng tình cảm chiếm đoạt tài sản của mình. Tất cả đều được photocopy kèm theo bản sao tờ giấy vay nợ 10 triệu và được gấp cẩn thận trong chiếc phong bì tôi đưa cho gã sau buổi tiệc nhỏ chia tay. Tôi giăng một cái bẫy, gã nghiễm nhiên rơi vào và khó mà thoát ra an toàn, trừ phi tôi mủi lòng buông tha.
Mười triệu cách đây vài năm là khoản tiền khá lớn với một thanh niên vừa mới thoát ly khỏi gia đình, tự nuôi sống mình bằng một công việc trong cơ chế nhà nước với mức lương vô cùng bèo bọt chỉ khoảng hơn triệu. Du sẽ không bao giờ lo được 10 triệu trong vòng 3 ngày mà tôi gia hạn, anh ta cũng chẳng dám mở miệng xin xỏ từ cái gia đình đã tan vỡ của mình, huống hồ anh ta sẽ không dễ dàng chấp nhận mất tiền oan uổng như vậy. Nên tôi mới chuẩn bị 3 chiếc phong bì khác đề sẵn địa chỉ nhà bố, nhà mẹ, thủ trưởng của Du. Sau 3 ngày nữa chúng sẽ được chuyển phát nhanh tới tay người cần nhận.
Du đến tìm tôi vài lần, ngọt nhạt có, thách thức có, đe dọa có, để tôi từ bỏ kế hoạch trả thù điên rồ đó đi. Tôi tỉnh bơ: "Em không yêu anh nữa, nên chẳng có hận thù gì cả! Chỉ là thủ tục hành chính để em lấy lại những gì thuộc về em…", rất khôn khéo, nói như thể Du thực sự cầm tiền của mình, không bao giờ bộc lộ ra rằng đó là một trò chơi, một sự trả thù hèn hạ, bởi tôi biết chỉ cần sơ ý có thể những gì mình nói ra sẽ được ghi âm lại làm vũ khí chống lại mình. 3 ngày sau Du buông xuôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Hai phong thư đề địa chỉ nhà bố mẹ Du được gửi đi. Rất nhanh!
Đến tuổi yêu, tôi cặp kè cùng một chàng trai tên Du nhỉnh hơn vài tuổi. Tình yêu trong sáng kéo dài hơn năm thì dần chuyển sang trạng thái xác thịt. Chấp nhận quan hệ tình dục với Du vì tôi tin tưởng anh ta sẽ cưới mình. Nhưng sau lần đầu tiên, chỉ thấy đau và nhục nhã, khi người tình đầu săm soi khoảng trống trên giường và thắc mắc theo kiểu gây tổn thương:
- Sao không thấy em ra máu nhỉ?
- Làm sao em biết được! – Tôi đắng chát trong từng tế bào, hờn dỗi úp mặt xuống gối, nước mắt rỉ ra, nhấm nhẳng…
- Anh không có ý gì đâu, đừng như thế mà! – Du cố kéo tôi quay mặt về phía mình để diễn một màn kịch hối lỗi – Chắc tại hồi nhỏ em nghịch quá, bị ngã nên bây giờ mới thế!
Tôi không nói nữa, lặng lẽ để giữ gìn tình yêu bởi đã trót ăn nằm với nhau. Lúc đó tình đầu vẫn ngọt ngào: "Sau này không cưới em thì anh lấy ai chứ!". Hai năm sau, Du chẳng nói lời chia tay, lặn không sủi tăm để chạy theo một cô gái khác – trẻ, kiêu sa và mới lạ. Kìm nén đã bao lâu, tôi chợt nổ tung bởi những ý nghĩ điên loạn. Tôi đi săn gã bạn trai của mình như sát thủ, cùng lúc đóng vai kẻ bị bỏ rơi đáng thương trong mắt những người gần gũi ở quanh gã. Sống trong thành phố, Du chỉ có một cô em gái là San và một thằng bạn thân từ thủa để chỏm, cậu ta tên Hoàng, cũng là người yêu kiểu thanh mai trúc mã với cô em gái Du. Tôi lúc đó mặc định mình cần phải biến thành một cỗ máy trả thù.
*
Trong ngôi nhà nguyên căn cho ba người ở, mỗi khi gã trai của tôi vắng mặt để cặp kè bên tình nhân mới giờ phút nào thì tôi lại ở đó với dáng điệu sầu bi, đáng tội nghiệp. Phần vì chờ đợi, phần tìm kế sách gieo giắc đau khổ cho kẻ phản bội. Tôi nhận ra ánh mắt của gã trai còn lại trong nhà, mỗi lần cô em gái đi vắng Hoàng gây ra những đụng chạm cố ý với cơ thể tôi. Cậu ta yêu San đã 8 năm và sống với nhau như vợ chồng từ khá lâu, hẳn rằng cũng muốn phiêu lưu tìm kiếm những điều mới lạ. Một buổi chiều, khi tôi đang ngủ với vẻ mệt mỏi trong ngôi nhà vắng lặng. San đi học, người yêu cô ta đi làm. Giấc chiều muộn mê mệt bị ngắt quãng bởi tôi cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, bàn tay tiến dần xuống cổ và rồi chạm vào bầu ngực phập phồng… Lập tức tỉnh giấc, nhưng không mở mắt vội, tôi lim dim hàng mi như thể đang ngái ngủ, khẽ xoay người nằm nghiêng rồi giả bộ ngủ tiếp… ngầm hiểu dáng điệu của mình khi nằm ngủ thì vô cùng quyến rũ, khiêu gợi.
Không gian quá yên tĩnh và an toàn cho dục vọng trỗi dậy, Hoàng không kìm nén được bản thân mình, bắt đầu nằm xuống và áp sát vào người tôi, đôi tay trở nên tham lam vô độ. Tôi vẫn nhắm mắt nằm yên, lòng dâng lên cảm giác khinh bỉ và mở toang ra một ý đồ nham hiểm. Cho đến khi cậu ta cởi bỏ váy áo trên người tôi, thân hình tôi bắt đầu miễn cưỡng đáp lại dục tính đang oanh tạc trong bản năng cậu ta bằng những phản kháng yếu ớt. Để cho cậu ta hồ hởi với cơ thể phụ nữ mới lạ, tôi cố tỏ ra mình cũng đang háo hức, nhưng phải kìm nén bởi sự e lệ rất con gái. Sâu trong lòng, tôi lấp liếm cho bản thân, vì mưu đồ trả thù mà phải miễn cưỡng chấp nhận tình cảnh đó, chịu đựng "have-sex" với một kẻ mình không hề yêu thương, chỉ thấy khinh ghét và ghê tởm, ghê tởm cả chính bản thân mình. Hận thù đã biến tôi thành quỷ dữ, dẫm đạp lên đạo đức, nhân tính.
Khi cậu trai đã không kìm được những vuốt ve bên ngoài, ngang nhiên đến trước cửa hang và định băng thẳng vào trong, tôi lại tỏ ra vô cùng tỉnh táo, ngồi bật dậy, đi tìm túi xách của mình và thản nhiên lấy ra một cái condom. Bóc ra và đeo vào cho cậu trai còn đang ngơ ngác, tôi nói: "Chúng ta không phải người yêu và cũng không phải vợ chồng. Hiểu không?", lời nói tỉnh bơ, cứ như tôi không hề bất ngờ về diễn biến này. Dĩ nhiên tôi không hề là kẻ bị động, dù rằng cũng chẳng hề chủ động cho vụ việc đáng kinh tởm này. Hơn giờ sau, Hoàng quay lại chỗ làm, vì đơn giản cậu ta để quên đồ ở nhà nên mới về lấy. Tôi cũng nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà, trước khi đi không quên đem theo tất cả những gì mình nghĩ sẽ quan trọng với gã người yêu phản bội.
Tôi chờ một ngày, rồi hai ngày,… gã người yêu đã phải đến tìm tôi để lấy đồ.
- Tại sao em lấy hết giấy tờ, sổ sách của anh? Thậm chí quần áo của anh em cũng lấy? Em định bắt anh phải cởi truồng à?
- Đúng đấy! Em muốn anh phải trần truồng đi tán gái. Chẳng phải mục đích hiện tại của anh chỉ là lột trần con nhỏ đó ra và ngủ với nó sao?
- Có biết em làm như thế này chỉ khiến anh coi thường không?
- Em chẳng cần thằng nào, con nào coi trọng cả. Em chỉ đang xoa dịu cục tức trong lòng mình thôi.
- Anh hỏi em. Em có trả đồ lại cho anh không?
- Đừng lên giọng!. Anh muốn lấy lại phải chấp nhận điều kiện em đưa ra. Nếu không em sẽ đem đốt không tiếc nuối đâu
- Điều kiện gì?
- Quay lại yêu em như cũ và chấm dứt ngay với con bé kia. Không yêu nổi em thì có một cách khác: Anh cởi truồng đi đúng một cây số. À, nếu làm thế ngượng thì ngay tối nay anh dắt con bé đó vào khách sạn, cho em đi theo chứng kiến hai người have-sex với nhau. Tiền khách sạn em trả cho. Haaaaaa haaaaaaaa…. – Tôi cười ré lên như điên khi nghĩ ra những ý tưởng rất bệnh hoạn đó.
- Em… còn yêu anh không? – Du tím mặt lại nhìn xoáy vào tôi.
- Còn yêu thì em mới làm thế! Mà chúng mình đã tổ chức lễ chia tay đâu nhỉ?
- Vậy thì chúng mình sẽ không chia tay, em cứ giữ quần áo đi, còn sổ sách giấy tờ phải trả lại cho anh.
- Anh muốn có thì phải chuộc về…
Tôi ôm lấy cổ gã trai trước mặt mình, lả lơi và ngọt nhạt đưa ra một thỏa thuận: Đồ – gã có thể lấy hết về. Đứa con gái kia – gã cứ việc tán tỉnh theo đuổi, tôi không cấm, không cản ngăn. Nhưng hàng tuần thứ bảy phải vào đưa tôi đi ăn, tiền tôi sẽ trả. Với một điều kiện gã ký tên vào tờ giấy nợ 10 triệu không có thời hạn trả, để tôi giữ làm tin.
Nghĩ rằng tôi chỉ đang cố đeo bám mình, theo thời gian, dần dần sẽ chán mà ngãng ra. Mà thực sự Du nghĩ, chắc tôi cũng chẳng nhẫn tâm làm gì gã: đã yêu gã hơn 3 năm, tình yêu rất sâu đậm và bản thân tôi vốn lương thiện. Thế nên gã chẳng ngần ngại ký vào tờ giấy nợ được viết sẵn. Gã trai hí hửng gom đồ ôm về. Tôi ranh mãnh viết thêm một dòng vào khoảng trống được âm mưu trước: "Sau 2 tuần sẽ trả đủ số tiền vay, tức ngày X".
*
Buổi chiều, tôi ngồi bên nhà cô em họ xa xôi của Du, ủ dột, tội nghiệp, kể về việc bị phản bội và cậu người yêu của San đã cơ hội lợi dụng sự yếu đuối của mình như thế nào. Cô em họ này vốn dĩ chơi rất thân với 3 kẻ kia, cô ta sẽ bức xúc đến nỗi chỉ vài ngày nữa thôi ai cũng sẽ biết về buổi chiều đáng khinh đó.
Ngay ngày hôm sau, tình đầu của tôi tìm đến, nét mặt tái đi vì những kìm nén thầm kín. Gã nhìn tôi đau đớn:
- Em thay đổi rồi phải không?
Tôi giữ vẻ mặt nhởn nhơ… Im lặng.
- Em đánh mất chính mình rồi phải không? – Giọng gã gằn lên.
Tôi tiếp tục im lặng… Nhởn nhơ.
- Tại sao em lại ngủ với nó? Em có biết nó và em gái anh yêu nhau không?
- Ủa, đang nói chuyện gì? Em nghe không hiểu… – Tôi tỉnh bơ.
- Đến nước này mà em còn chối sao? Chính em đã chủ động, chính em lấy bao cao su đeo cho nó…
- Nó là bạn thân nhất của anh, là người yêu của em gái anh,… Đau không? – Tôi cố nở một điệu cười nửa miệng – Em đang bắt anh trả giá đấy! Thấy đắt lắm sao?
- Em điên rồi!
- Nếu em muốn, thì ngay cả việc trở thành mẹ kế của anh em cũng làm được… – Tôi biết quá rõ gia cảnh của gã, cha mẹ mới ly hôn được vài năm, và tôi nói ra điều ấy, bởi muốn khoét cho trái tim gã bị tổn thương thật nặng. Tôi nhả từng từ nhè nhẹ, ngầm ý đe doạ - Chỉ cần anh thách thức em thôi!
- Lyn, đầu óc em bệnh hoạn quá rồi! Thế mà anh vẫn nghĩ sẽ quay lại với em… Thật sai lầm khi anh đã yêu em lâu như vậy…
- Vậy anh nghĩ khi yêu anh, tôi không sai lầm sao?
- …
Gã cắn môi tránh nhìn vào nét mặt giận dữ của tôi.
- Anh cút đi! Cút ngay đi!
Lần đầu tiên nhìn thấy tôi hóa điên, gã sợ hãi bỏ đi. Sự trả thù của đàn bà thật khủng khiếp. Chưa bao giờ gã nghĩ tôi sa đọa như thế. Chưa bao giờ gã dự cảm được dã tâm của tôi có thể bất chấp tất cả như thế. Tôi là quỷ dữ, không phải là người nữa rồi.
Không ngừng ở đó, vài ngày sau, tôi đường hoàng qua ngôi nhà dành cho 3 người trả chìa khóa và làm lễ chia tay. Ngoài cô em gái không hề biết gì thì hai gã trai còn lại giữ ánh nhìn đầy nghi kị. Bày đồ ăn mình mua sẵn ra, tôi vui vẻ mời mọi người ăn uống và tuyên bố: Tình yêu của tôi và Du chính thức chấm dứt, từ ngày mai có gặp lại cũng chỉ sẽ hành xử như người dưng, không còn tình cảm nữa. San ngậm ngùi tiếc nuối, hai gã trai lặng câm. Trước khi về tôi gửi lại cho người yêu cũ một phong thư: "Em hết yêu rồi, nên anh tự lo liệu nhé!".
Trên đường phóng xe về nhà, điện thoại tôi rung bần bật không ngớt. Mặc kệ, không thèm trả lời, bởi tất cả đã nằm trong sự tính toán cay độc của tôi. Đàn bà vốn dĩ là tiểu nhân. Tôi chấp nhận mình là một loại tiểu nhân, hạ lưu để rửa nhục cho vết thương đã bị nhiễm trùng, khi miễn dịch vì chữ tình suy giảm. Thấy mình mất mát thật nhiều sau mối tình đầu. Thứ duy nhất tôi nhận về là thù hận ngút trời.
Hơn chục cuộc gọi nhỡ của tình vừa chợt cũ, đủ kiên trì để thử thách cho lòng ruột đối phương bị thiêu cháy thành than. Cuối cùng tôi bắt máy với giọng điệu cợt nhả:
- Sao thế? Không cam tâm mất em hả? Muốn níu kéo em hay sao mà phá điện thoại của em khủng khiếp quá!
- Con khốn nạn! – Giọng Du gầm lên như một con thú say máu – Mày đang chơi tao à?
- Này! Ăn nói với tôi phải cẩn thận nhé! Có muốn ngồi bóc lịch không hả tình yêu?
- Mày làm gì được tao. Đồ quỷ cái!
- À, tất nhiên em không làm gì được anh rồi, nhưng trước khi hành xử thế như thế thì em đã đến một văn phòng Luật, nhờ cố vấn rất kỹ càng. Nên em biết cách nào để anh phải trả em 10 triệu hoặc phải vào tù ngồi. Chiếm đoạt của người khác 500 ngàn thôi cũng đủ lập thành một cái án rồi anh yêu ạ!
Gã bực tức không nghe tôi nói nữa, chẳng biết có cáu đến nỗi ném di dộng vào tường không? Nhưng tôi biết rõ máu huyết của gã đang lộn ngược cả lên não bởi sự ngang tàng, bẩn bựa của một đứa con gái mình từng yêu. Tôi hỉ hả vô cùng.
Tôi đã viết sẵn một lá đơn khiếu kiện ra tòa, một lá thư cho gia đình gã, một lá đơn tố cáo với đơn vị gã về việc lợi dụng tình cảm chiếm đoạt tài sản của mình. Tất cả đều được photocopy kèm theo bản sao tờ giấy vay nợ 10 triệu và được gấp cẩn thận trong chiếc phong bì tôi đưa cho gã sau buổi tiệc nhỏ chia tay. Tôi giăng một cái bẫy, gã nghiễm nhiên rơi vào và khó mà thoát ra an toàn, trừ phi tôi mủi lòng buông tha.
Mười triệu cách đây vài năm là khoản tiền khá lớn với một thanh niên vừa mới thoát ly khỏi gia đình, tự nuôi sống mình bằng một công việc trong cơ chế nhà nước với mức lương vô cùng bèo bọt chỉ khoảng hơn triệu. Du sẽ không bao giờ lo được 10 triệu trong vòng 3 ngày mà tôi gia hạn, anh ta cũng chẳng dám mở miệng xin xỏ từ cái gia đình đã tan vỡ của mình, huống hồ anh ta sẽ không dễ dàng chấp nhận mất tiền oan uổng như vậy. Nên tôi mới chuẩn bị 3 chiếc phong bì khác đề sẵn địa chỉ nhà bố, nhà mẹ, thủ trưởng của Du. Sau 3 ngày nữa chúng sẽ được chuyển phát nhanh tới tay người cần nhận.
Du đến tìm tôi vài lần, ngọt nhạt có, thách thức có, đe dọa có, để tôi từ bỏ kế hoạch trả thù điên rồ đó đi. Tôi tỉnh bơ: "Em không yêu anh nữa, nên chẳng có hận thù gì cả! Chỉ là thủ tục hành chính để em lấy lại những gì thuộc về em…", rất khôn khéo, nói như thể Du thực sự cầm tiền của mình, không bao giờ bộc lộ ra rằng đó là một trò chơi, một sự trả thù hèn hạ, bởi tôi biết chỉ cần sơ ý có thể những gì mình nói ra sẽ được ghi âm lại làm vũ khí chống lại mình. 3 ngày sau Du buông xuôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Hai phong thư đề địa chỉ nhà bố mẹ Du được gửi đi. Rất nhanh!