naughtyboy77621
New member
Bạn đã bao giờ tưởng tượng, sẽ thế nào nếu một sáng mai thức dậy và bạn không còn nhớ gì hết? Không có chút khái niệm nào về bản thân, về cuộc đời hay thế giới này? Một người không có quá khứ cũng như một cái vỏ ốc rỗng, không thể là một bản thể trọn vẹn. Nghĩa là kí ức không phải những gì đã xảy ra rồi trôi qua, mà chính kí ức làm nên chúng ta ngày hôm nay, làm nên ta của ngày mai nữa.
Kỉ niệm…có những kỉ niệm dịu êm và ngọt ngào như những hòn sỏi nhỏ lấp lánh được cất giữ trong chiếc bình thủy tinh, khẽ khàng lanh canh khi có cơn gió xao động. Có những kỉ niệm cứ nhạt nhòa dần đi như ánh mặt trời cuối ngày, để rồi tắt lịm và chỉ để lại một màn đêm lạnh lẽo. Có những kỉ niệm cứ rực rỡ mãi không thôi, như một ngọn lửa hồng ấm áp, sưởi ấm tâm hồn mỗi khi hiện tại khiến ta quá mỏi mệt. Nhưng có những kỉ niệm khác, sắc nhọn và buốt nhức, như một lưỡi cưa cùn, cứ cứa mãi, cứa mãi, khiến tim ta rỉ máu không thôi. Những kỉ niệm khiến ta kiệt sức vì đau, vì nhớ, vì mưa và nước mắt. Nhưng cũng như mọi loại kỉ niệm khác, những lưỡi cưa cùn không cắt một đường sắc lạnh mà cứ khoét sâu nỗi đau qua từng ngày kia, cũng là một phần ta không thể chối bỏ.
Hôm nay, ngày 31-5, là ngày một nhát cứa như thế đã khoét thật sâu vào trái tim cô bé tên Tiểu Nhật. Có một người đã cùng với Tiểu Nhật đi trên một đoạn thẳng. Một đoạn thẳng mà tình bạn và tình yêu là hai đầu mút, tình cảm của họ nằm giữa đoạn thẳng ấy, hơi xa về phía tình bạn và hơi gần về phía tình yêu, và chỉ có điều đoạn thẳng đó không phải là một đường thẳng, nghĩa là không kéo dài vô tận về hai hướng. Nó có điểm dừng, bởi vì người đó đã mãi mãi ra đi.
.......
Hai tháng rồi mới quay trở lại để gõ những con chữ nhẹ nhàng mà lại khiến lòng mình nặng trĩu. Lại đang khóc….
Hôm qua, Sài Gòn mưa, có lẽ là cơn mưa đầu mùa. Mà hình như cũng không phải vì có lẽ là cơn mưa đầu tiên mình gặp vào năm này. Hôm qua mình khóc, không vì một ai cả, vì chính bản thân mình. Vì mình bỏ quên mình nhiều quá. Mình đối xử với cơ thể như chính nó là một đồ vật. Mình quên rằng, mình chỉ sống khi nó được đối xử tốt… Mình không ăn được, không ngủ được… Đầu óc mình không tập trung được, có lẽ là đang phiêu lãng đâu đó. Một nơi mà mình không theo kịp… Mình mệt mỏi ư? ừ, hình như là thế. Mình nhớ một người và thèm sự quan tâm từ người khác….
Một người mà có lẽ là đã đi vào miền ký ức. Hỏi mình sẽ ra sao ư? Mình cũng không biết, chỉ biết là mình không thể mở lòng khi nhìn thấy ai cũng khiến mình nhớ nhiều… Có lẽ mình bị ám ảnh.. Mà cũng có lẽ do mình thích để bản thân như vậy. Mình sẽ còn như vậy nếu như mình không quên, không tự để lòng quên. Người chỉ đến một lần và người cũng sẽ lại đi, chỉ có kỷ niệm và ký ức là ở lại. Ở lại trong một góc khuất và sẽ lại xuất hiện mỗi lúc mình không cần….
Mình lại đang khóc….
Người à! Sao người cứ ám ảnh ta mãi? Sao người cứ khiến lòng ta đau mãi? Sao người cứ khiến ta nhớ mãi? Sao người không để ta yên? Sao người cứ làm ta khóc mãi? Sao người không đi mãi như lời người đã hứa? Sao người không ồn ào như người từng như thế? Sao người cứ lặng im mà đem dao xoáy vào tim ta? Sao người nhẫn tâm nhìn ta đau khổ? Sao người không đến cho ta mượn bờ vai? Sao người chỉ đứng đấy nhìn? Sao người…..
Ta khóc đấy người à…
Ta khóc mỗi khi nhớ về người. Ta khóc mỗi khi nhìn thấy loài hoa mà ta thích và … người cũng thích. Ta khóc mỗi khi ta nghe ca khúc mà người đã từng hát cho ta nghe. Ta khóc khi ta gặp một ai đó giống người. Ta khóc mỗi khi trời mưa. Ta khóc khi mưa không an ủi ta. Ta khóc vì ta không quên người được. Ta khóc mỗi khi ta về biển. Ta khóc khi ta phải vẽ nhà. Ta khóc khi lòng ta đau. Ta khóc khi đi lại con đường cũ, nhìn những ánh nắng cũ, về lại trường cũ… Ta khóc mỗi khi ta mở toang cửa sổ trong tiếng ve, ta thấy nụ cười của người ở trên cao. Ta khóc mỗi khi ta trải những lá thư xanh có nét chữ của người. Ta khóc mỗi khi ta vô tình nghe ai đó nói giống người ngày xưa hay nói… Ta khóc mỗi khi đọc lại cuốn sách người tặng ta. Ta khóc mỗi khi sinh nhật ta, sinh nhật người. Và ta khóc nhiều hơn mỗi khi đến cái ngày ấy… Cái ngày người rời bỏ ta….
Ta đau người ơi…
Ta đau mỗi khi ta khóc. Mà do đau nên ta mới khóc. Mà càng khóc ta lại càng đau. Ta chỉ thấy ngày hôm qua của chúng mình mờ nhạt. Ta đau mỗi khi ta thấy vết chỉ vá tim. Ta đau mỗi khi ta thấy quả lựu đạn người đẽo tặng ta…
Người ạ!
Giờ thì mỗi tối ta hay ngồi mân mê chiếc điện thoại. Ta không chờ tin nhắn hay cuộc gọi từ người. Ta chờ một số máy lạ lẫm. Ta muốn quên người. Có đôi khi ta vui lắm mỗi lúc như thế, nhưng rồi lòng ta lại xót xa "ta đang làm gì vậy?" Ta mượn một người để quên một người. Tóm lại, đau khổ sẽ về ta thôi mà. Ta không muốn người là cây xương rồng đầy gai giữa sa mạc đâu. ta chán bản thân ta, ta ghét bản thân ta. Ta sợ bản thân ta.
Giờ đây, mỗi ngày, ta vẫn dò tìm trong danh bạ số của một người, rồi lại đưa điện thoại lên ngậm, có nên không? chắc là không. Ta buông điện thoại xuống... Thấy lòng mình rớm máu....
Ta nhớ người người ạ!
Ở bên ấy, người vẫn đứng nhìn ta đúng không? Người vẫn mỉm cười mỗi khi ta ngốc nghếch như thế mà. Ta muốn vẽ nhà người ạ. Khi ta thiết kế ngôi nhà, ta lại nhớ người. Ở dưới lòng đất lạnh không người? Hay đất ấm như lòng mẹ hả người? Đất có ướt như mắt ta ướt không người?
Người à!
Sao ta cứ khóc hoài vậy. Hai mắt ta sưng sau đó là trũng sâu.... Mỗi đêm, ta đã không còn ngủ được, vậy mà ta vẫn đau và khóc hả người. Tại sao vậy người? Dậy và trả lời ta đi, sao cứ ngủ giấc miên dài lặng lẽ vậy?
Người này, mấy mươi năm nữa ta sẽ gặp người, nhé!
Lúc ấy chúng ta đã già lắm rồi, người sẽ không còn đủ sức chở ta dưới cơn mưa đầu mùa để ta cầm trên ta sáu chiếc +++g đèn mà hát "phố xa". Ta và người sẽ đi uống Yomost đá, người nhỉ? Lại còn ăn chè đậu đen, món mà ta và người đều ghét ý. Ta đang nghĩ lúc ấy chắc nhìn người của ta ngố lắm....
Người ạ!
Mai viết cho người nữa nhé!
Giờ ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ để ngóng tin nhắn đấy!
Người nhé! Chờ ta bên kia nhé. Ta hứa sẽ hát cho người nghe, ta hứa sẽ mặc áo dài trắng, để tóc dài bay, và ta sẽ... mang guốc... ta hứa đấy... Người nhé....!!!!!!!
.......
Nguồn http://www.theoyeucau.com/forums